Vứt Bỏ Hay Chưa?

Vứt Bỏ Hay Chưa?

Câu chuyện 1:

Có hai vị nhà sư vô rừng đốn củi. Khi hai người đi đến một con suối ở ven rừng, hai người rất hốt hoảng khi thấy có một cô gái sắp chết đuối. Một nhà sư liền nhanh tay buông gánh củi và nhảy xuống vớt cô gái lên. Lúc này cô gái đã bất tỉnh vị nhà sư không còn cách nào khác là hô hấp nhân tạo cứu cho cô gái sống lại.

Sau khi cô gái tỉnh lại đã quỳ xuống đa tạ nhà sư vì đã cứu mạng mình. Nhưng vị nhà sư cứu sống cô gái chỉ nói cứu người là việc tôi nên làm thí chủ không cần phải cám ơn.

Nói xong hai vị nhà sư lại tiếp tục công việc của mình. Nhưng trên suốt đường đi vị nhà sư không cứu cô gái cứ luôn trách mắng vị nhà sư cứu sống cô gái. Anh là nhà tu mà sao làm vậy a đã phạm sắc giới rồi…

Vị nhà sư cứu sống cô gái bây giờ mới từ tốn nói rằng: Cô gái kia tôi đã bỏ lại bên bờ suối rồi chỉ có thầy mới là người đã đem cô gái ấy đến tận chốn này…

Câu chuyện 2:

Một thương gia đến tìm một nhà sư, ông hỏi: Thưa thầy, nhiều khi con muốn buông bỏ hết vì quá mệt mỏi nhưng không được. Thầy có cách nào giúp con không?

Nhà sư đưa cho ông một cốc nước và bảo ông cầm, đoạn ông liên tục rót nước sôi nóng vào cốc, nước chảy tràn ra cả tay, làm ông thương gia bị phỏng, Ông buông tay làm vỡ cốc.

Lúc này nhà sư từ tốn nói: Nếu con muốn buông bất cứ chuyện gì thì hãy buông ngay trước đó, chứ đừng để bị tai họa rồi mới buông thì đã trễ!

* Vấn đề là, tại sao phải buông bỏ ngay từ đầu khi chưa biết chuyện sắp xảy ra tốt hay xấu

Câu chuyện 3:

Một cô gái đến tìm một nhà sư, cô hỏi: Thưa thầy, con muốn buông một vài thứ mà không thể, con mệt mỏi quá.

Nhà sư đưa cho cô gái một cốc nước và bảo cô cầm, đoạn ông liên tục rót nước sôi nóng vào cốc, nước chảy tràn ra cả tay, làm cô bị phỏng, cô buông tay làm vỡ cốc.

Lúc này nhà sư từ tốn nói: Đau rồi tự khắc sẽ buông!

* Vấn đề là, tại sao phải đợi tổn thương thật sâu rồi mới buông?

Vứt bỏ hay chưa?

Câu chuyện 4:

Một chàng trai đến tìm nhà sư, anh hỏi: Thưa thầy con muốn buông xuôi tất cả nhưng con do dự quá, con mệt mỏi vô cùng.

Nhà sư đưa anh ta một cái tách và bảo anh cầm, đoạn ông rót đầy tách trà nóng vừa mới pha xong. Chàng trai nóng quá nhưng anh vẫn không buông tay mà chuyển từ tay này sang tay kia cho đến khi nguội đi rồi uống và cảm nhận thấy rất ngon.

Lúc này nhà sư từ tốn nói: Cứ đau là buông thì con đã bỏ lỡ những cái tốt đẹp sau đó rồi!

* Vấn đề là, tại sao cứ đau là phải buông trong khi còn có thể làm cho nó tốt đẹp hơn.

LỜI BÌNH: Trong cuộc đời vốn phức tạp này, chỉ có ta mới biết lúc nào nên cầm lên & bỏ xuống chuyện của chính mình.

-Sưu Tầm-

Rate this post

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *