Nghẹn Lòng Khi Biết Lý Do Vị Giám Đốc Tài Ba Giả Làm Kẻ Phá Sản

Nghẹn Lòng Khi Biết Lý Do Vị Giám Đốc Tài Ba Giả Làm Kẻ Phá Sản

Anh là một thương nhân thành đạt trên thành phố. Tuy nhiên điều duy nhất khiến anh luôn trăn trở đó là mẹ của anh sống tại quê nhà kiên quyết không đồng ý để anh đón bà lên thành phố sống.

Năm đó mẹ anh 70 tuổi, mái tóc bạc trắng. Vì ngày trước phải làm việc nặng nhọc nên ở tuổi này lưng của bà đã còng. Bà chẳng mấy khi mặc những bộ quần áo mới mà con trai mua cho, quanh năm chỉ mặc đi mặc lại những bộ đồ cũ, đã sờn và bạc màu. Nếu người lạ đến làng sẽ đều không tin rằng con trai của bà là giám đốc của một công ty lớn trên thành phố.

Đó là thói quen tiết kiệm từ khi bà còn trẻ. Năm anh 3 tuổi, người cha vì bệnh nặng không có tiền để chữa bệnh nên đã qua đời sớm. Mẹ một mình vì cuộc sống mưu sinh, giống với các nam giới khác trong làng, mẹ anh xin vào đội ngũ đập đá mở đường trên núi tại xã bên.

Mỗi khi những tảng đá hơn 100kg bị đập xuống là bụi bay tung tóe khắp cả bầu trời, những ngày nắng nóng mồ hôi nhễ nhại khiến mẹ anh lấm lem, bụi bặm hòa trộn với mùi mồ hôi khiến cả người mẹ anh hôi rình rình. Mỗi một tảng đá bị đập xuống mẹ có thể nhận được 50 nghìn. Vì ngày đó trong làng rất ít việc nên mọi người tranh giành nhau đi đập đá.

Có 1 lần, khi mẹ anh đang đập đá, thì một tảng đá khác bên cạnh lăn xuống, rơi trúng vào tay bà. Đau đớn nhưng bà chỉ biết cắn răng chịu đựng vì sợ người ta biết bà bị thương sẽ không thuê nữa.

Sau này khi anh thành đạt, có người nói ba cuối cùng cũng được hưởng phúc, được sống ở nhà lầu, đi xe hơi trên thành phố. Nhưng cuộc sống của bà chẳng hề thay đổi. Hàng ngày bà vẫn ăn uống tiết kiệm hết mức có thể.

Nhưng chẳng bao lâu sau thì mẹ anh bị bệnh nặng. Bác sĩ nói vì ngày trước bà làm việc quá sức, nên khiến cơ thể suy nhược, các bộ phận khác trên cơ thể bị lão hóa nghiêm trọng, và bà không thể sống quá 1 năm nữa.

Anh thương mẹ nên đã mua rất nhiều các loại thuốc bổ đắt tiền, toàn đồ nhập khẩu từ nước ngoài về cho mẹ, thậm chí anh còn muốn đưa mẹ đến tất cả các bệnh viện tốt nhất trong và ngoài nước để chữa bệnh cho mẹ, nhưng cuối cùng đều bị bà từ chối. Bà dùng bàn tay thô ráp, gầy guộc xoa mặt con trai và nói:

“Con trai của mẹ, mẹ biết bệnh của mẹ rất nặng, vì thế đừng phí thời gian và tiền bạc nữa. Mẹ bây giờ cảm thấy rất tốt rồi”. Anh không kiềm chế được nước mắt, từ trong mắt mẹ anh có thể nhìn thấy mẹ đã sẵn sàng đối mặt với cái chết.

Vì mẹ anh mỗi ngày một yếu đi mà anh không còn tâm trí lo cho việc làm ăn, một con người bản lĩnh, rất bình tĩnh trong kinh doanh mà giờ đây lại vội vàng, lo lắng không yên. Bỗng thoáng chốc, anh như già đi 10 tuổi, khuôn mặt hốc hác, hai mắt trùng xuống, đầu tóc bù xù khiến ai nhìn vào cũng thương cảm.

Một ngày nọ, anh lái chiếc xe hơi sang trọng của mình đến đỗ tại một nơi cách nhà rất xa, sau đó anh đi bộ hơn chục cây số về quê. Người mẹ thấy thật kì lạ, con trai bà đột nhiên lại về quê giữa lúc nửa đêm, đã vậy lại còn đi bộ. Nhưng không bà vẫn rất vui vẻ đón con trai trở về nhà.

Hôm sau tin tức lan truyền khắp thị trấn rằng việc kinh doanh của con trai bà trên thành phố bị thua lỗ, nợ nần chồng chất, vì thế anh đã bán nhà, bán xe để trả nợ, nhưng vẫn không đủ vì thế mới phải về quê trốn nợ. Cuối cùng tin tức đã truyền đến tai bà.

Hôm sau bà bước khỏi giường bệnh, mở cửa sang nhà hàng xóm cầu xin đừng bàn tán về chuyện của con trai bà nữa, vì bà không muốn con trai mình tổn thương, bà giống như một con sư tử dũng mãnh nói với những người không chịu ngừng những lời độc mồm độc miệng:

“Đừng có làm phiền đến con trai tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với các người”.

Lúc này bà như quên đi bệnh tình của mình, bà uống một chút thuốc, rồi nhanh chóng đến chợ trải một quầy hàng nhỏ bán bánh rán. Có lẽ vì hương vị thơm ngon nên bánh bán rất chạy.

Buổi tối hàng ngày, sau khi nấu cơm cho con trai, bà liền trở về phòng, đặt cẩn thận số tiền bán bánh rán vào trong một chiếc hộp nhỏ, rồi sau đó ghi vào một tờ giấy trắng tổng số tiền hôm đó bán được.

Anh hàng ngày vẫn đi sớm về muộn, dáng vẻ rất bận rộn, bà chẳng biết con trai đang làm việc gì, tuy rất muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn cất giấu điều nghi ngờ đó vào trong lòng. Tiếp tục công việc bán bánh rán của mình.

Sau 5 năm lúc bệnh tình của bà ngày một nặng hơn và qua đời. Vì thương mẹ anh đã làm một đám tang long trọng cho mẹ.

Tất cả những người trong thị trấn đều ngạc nhiên, chẳng phải anh đã trở thành kẻ trắng tay sau đêm anh đi bộ về quê, tại sao giờ lại có đủ tài chính để tổ chức được đám tang lớn đến vậy?

Sau khi tang lễ xong xuôi, một người bạn đã hỏi anh tại sao lại phải giả làm kẻ thất thế, phá sản từng ấy năm gạt mẹ anh. Anh trầm lắng rồi nói:

“Vì tôi biết mẹ sẽ vì tôi mà làm tất cả, vì động lực là anh nên mẹ sẽ quên đi ốm đau mà tiếp tục sống”.

Sau đó để tưởng nhớ người mẹ, anh đã mở một xưởng sản xuất bánh rán cung cấp cho toàn bộ các tỉnh trên cả nước. Cuối cùng bánh rán đã trở thành đặc sản nổi tiếng của thị trấn đó, và câu chuyện cảm động giữa mẹ con anh được tất cả những người đã từng ăn bánh rán của nhà anh đều biết đến.

-Sưu Tầm-

Rate this post

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *